Nội dung truyện
Trong tầm ánh đèn lồng lộng, bác sĩ Minh bước vào phòng khám của mình. Một cơn giông kèm theo cơn mưa lạnh lẽo đang cất lên ngoài kia. Đám mây đen từng dồn dập như muốn giam cầm toàn bộ sự linh hồn trong đêm. Cánh cửa gỗ cổ kính lảo đảo mỗi khi có gió Hiểu Thành thổi vào giữa đêm, lúc nào cũng làm Minh lặng êm và hồi hộp. Anh là một bác sĩ tâm huyết, không ngừng nghiên cứu để tìm ra bí ẩn trong những vị khách kỳ lạ tới thăm phòng khám của mình.
Màn đêm dần phủ lên phố cổ, bóng tối che khuất đi những điều bí ẩn và hiểm nghèo của con người. Minh vươn tay nhẹ nhàng mở chiếc sổ ghi chú cũ, những dòng chữ cứ nghiêng nghiêng, là bản nhạc trong đêm gió bụi, lời thì thầm từ những linh hồn đã rời bỏ. Mỗi trang sách, mỗi câu chuyện, mỗi bài học, đều là những dấu vết cho một đêm huyền bí sắp diễn ra.
"Chuyện này nên chấm dứt từ rất lâu rồi," Minh gật đầu tự nhủ, thảnh thơi đôi chân dẫm nhẹ bước qua phòng khám. Nhưng rồi, tiếng đập cửa thình lình vang lên, làm anh nhanh chóng quay trở lại. Một bóng người mờ ảo đứng ngoài cửa, trên vai, là người phụ nữ mặc đồ cổ trang, gương mặt che kín bởi nhiều chiếc kẻ màu xen kẽ và ánh đèn mờ ảo từ phía sau.
"Xin mời vào," Minh mơ hồ nói, giọng anh run rẩy nhưng không ai nhìn thấy được. Bà mối bắt đầu thoát ra khỏi cân đã mặt trong tim anh. Còn bí ẩn gì nữa chứ nếu không phải là kí ức của ngày nào, thì đó đúng là một kẻ nguy hiểm mà anh không dám chấp nhận. Đằng sau lớp áo, là cớn thi thân không bình thường, đằng sau màn cửa, là số phận không ai biết trước được. Minh gượng gạo bước ra ngoài, hành tung của mình như một viên thuốc lợi hại đang rơi vào lỗ chảy kia. Hơi thở khoẻ, mất mát, và mơ hồ.
Xem thêm
Bạn cần đăng nhập để bình luận